Biển thở phập phồng. Những con sống bạc đầu cuộn lên bởi gió đêm vẫn xô tới, nhào lộn trên bãi cát. Ánh trăng chan hòa tỏa sáng bóng láng những hạt cát trắng như pha lê. Hải Yến say sưa đắp từng nắm cát lên tấm thân trắng muốt, nõn nà của mình. Thú vui lớn nhất của cô là được một mình tắm cát dưới ánh trăng. – Tách! Một tiếng động, một ánh chớp lóe lên. Hải Yến tung người dậy ngơ ngác nhìn quanh. Cô quên rằng trên người cô bây giờ chỉ có hai mảnh vải nhỏ. Những ánh chớp cứ lóe lên liên tục. Hải Yến cuống cuồng chạy đến nơi phát ra ánh sáng. – Anh kia! Hải Yến một tay chống vào hông, một tay giật máy ảnh trên tay “kẻ gian”. Bất ngờ kẻ gian ấy không phòng bị, anh ta mất thế té nhủi vào người Hải Yến la oai oái: – Anh làm gì vậy? Định giở trò sàm ư? “Kẻ gian” vừa định thần lại vừa thanh minh. – Đâu có! – Còn định chối nữa hả? – Tôi không cố ý. Tại cô kéo tôi mà. – Bây giờ anh vừa định ăn cướp rồi la làng luôn sao? Kẻ gian tỏ vẻ bất mãn: – Sự việc có gì đâu. Sao cô lại gán cho tôi những tội danh khó nghe quá vậy? – Tôi nói cho anh biết tôi sẽ nhờ cơ quan chức năng nghiêm trị anh. – Tôi tội gì chứ? – Tội gì à? Anh đừng giả giọng nai tơ nữa. – Thật tình là tôi chẳng biết mình mắc phải sai lầm gì khiến cô phải dùng đến luật pháp cáo buộc tôi như thế? – Được. Dù cố ý hay vô tình cũng được. Tôi sẽ nhân danh pháp luật tuyên bố tội trạng của anh. – Được. Cô nói đi! Tôi nghe! Hải Yến dõng dạc: – Tội thứ nhất không được sự cho phép của tôi sao anh lại chụp ảnh lén như vậy? – Tại vì tôi thấy cô đẹp quá. Nếu còn đền thì xin phép cô mới chụp thì bức ảnh ấy sẽ kém phần tự nhiên mất. – Câu nịnh nọt đó không thể được cái tội danh là vi phạm bản quyền của anh. "Kẻ gian gật đầu: – Cũng được. Tôi nhận tội. – Tốt. Có thành ý. Hình phạt là xin lỗi tôi. – Được! Tôi xin lỗi cô. Được chưa? – Tạm được. Hình phạt bổ sung. Kẻ gian tròn mày: – Còn có hình phạt bổ sung nữa sao. – Có chứ. – Cô cứ đọc bản án luôn đi. – Tước đoạt phương tiện gây án. – Nghĩa là... Lấy máy ảnh của anh. Kẻ gian gãi gãi tai: – Cũng được. Coi như giải hạn. Đi đai một tháng lương. – Còn tội danh thứ hai? – Hả? Còn tội thứ hai nữa hả? – Đương nhiên là còn. Kẻ gian không nhận nhịn được nữa. Anh ta bực bội: – Nè! Cô đừng có quá đáng nghe. Đừng thấy tơi có thiện ý rồi vu khống nghe. – Tôi không vu khống ai cả. Anh sai phạm thì phải nhận tội thôi. “Kẻ gian” kiên nhẫn: – Được! Cô cứ kể tội đi. – Tội thứ hai của anh là... – Là gì? Cô cứ nói đi! Đừng kéo dài thời gian nữa. – Tội thứ hai...là...là... Hải Yến bật khóc tức tưởi khiến kẻ gian" ngơ ngác: – Cô nói đi! Có ai ăn hiếp cô đâu mà cô khóc hả? Hải Yến vẫn tức tưởi: – Có nè! Anh đã ăn hiếp tôi. Kẻ gian đưa hai tay lên trời tỏ vẻ bất lực: – Trời ơi! Nếu nói đến kẻ bị ăn hiếp là tôi mới đúng. Chỉ có cô ăn hiếp tôi, chớ tôi có làm gì cô đâu. – Còn chối nữa hả? Mới làm đây giờ chối nữa hả? Hải Yến bật khóc ngon lành khiến kẻ gian bối rối. Anh ta vỗ nhè nhẹ trên vai cô: – Thôi nín đi! Có gì thì cô cứ nói. Tôi sợ nước mắt đàn bà lắm. Hải Yến nhìn xuống bàn tay Kẻ gian trên vai mình: – Đó? Ăn hiếp nữa. Kẻ gian nhìn bàn tay mình đang để trên đôi vai trần của cô. Anh nhìn cái thân thể mát mẻ của cô gái. Nhớ lại cú va chạm vừa rồi, anh ta bật cười, một giọng cưới đáng ghét. Hải Yến đang khóc nhưng khi nghe giọng cười của Kẻ gian cũng tỏ ra bực bội: – Anh cười cái gì? – Tôi biết lỗi của mình rồi. – Biết lỗi rồi cười thể là xong sao? – Cô cứ cho hình phạt chính thức lẫn bổ sung. Tôi sẽ thi hành ngay. – Tôi biết phạt anh như thế nào? Bây giờ, chẳng lẽ... Dưới ánh trăng "Kẻ gian nhận ra đôi má Hải Yến đỏ hồng. – Cô nói đi. Hình phạt nào tôi...cũng chấp nhận cả. Trước thành ý của Kẻ gian , Hải Yến càng thêm bối rối: – Biết phạt anh thế nào? Chẳng lẽ... – Chẳng lẽ thế nào? Cô cứ nói đi. Hải Yến ngượng nghịu: – Anh ôm tôi, chẳng lẽ bây giờ tôi phạt anh đứng yên cho tôi ôm lại. Kẻ gian cười to: – Cũng được! Có sao đâu. Tôi chấp nhận hình phạt ngay. Hải Yến lườm mắt: – Tham lam quá! – Đây không phải là tội danh thứ ba chứ? – Tôi đang chất vấn anh hay là anh đang chất vấn tôi vậy? – Cái kẻ mà Hải Yến gọi là Kẻ gian đưa hai tay lên trời: – Bó tay! – Anh nói thế là sao? – Có nghĩa là tôi không làm sao mà hiểu cô cho được. – Ai cần anh hiểu. – Bây giờ thì không cần. Kẻ gian mừng rỡ: – Như vậy là cô bằng lòng tha thứ cho tôi, trả lại máy ánh cho tôi. – Ai nói với anh vậy? – Thì cô vừa bảo là không cần nữa. – Không cần bây giờ chứ đâu phải là xóa án cho anh. – Vậy thì bao giờ tôi mới được thi hành án hả? – Chừng nào thích hợp. Kẻ gian chắp tay: – Cô ơi! Tôi van cô. Cô tước đoạt máy ảnh của tôi, tôi làm sao mà làm việc được. – Anh làm gì mà phải có máy ảnh hả? – Tôi đang phóng viên của báo thời trang và cuộc sống. À! Mà tôi còn là một cộng tác viên của Đài truyền hình nữa đó. Hải Yến đi vòng quanh Kẻ gian" với đôi mắt sắc như dao. – Cô làm gì vậy? – Xem anh là đồ thiệt hay là đồ dởm: Kẻ gian phật lòng giận dỗi: – Cô xem thường nhân cách của tôi thế sao? Hải Yến vẫn ngổ ngáo: – Anh bỏ qua cho. Thời buổi này ma ma phật phật khó mà tin người ta được. – Thật là... – Cô sợ gì mà không nói luôn đi. – Nói thì nói. Sợ gì. Nhất là một con người gian xảo như anh. – Tôi gian xáo hả? – Chứ còn gì nữa? – Xin lỗi cô. Nếu tôi là kẻ gian thì tôi đã không đứng đây để xin lỗi cô. Hải Yến vênh mặt: – Anh sẽ làm gì nào? Khóa tay cô lại. Nhét khăn vào miệng cô. Sàm sỡ với cô xong giật máy ảnh bỏ đi. Cơn tức giận dâng lên làm nghẹn cổ Hải Yến: – Anh dám! – Sao lại không? Tôi có thể làm việc đó xong bay về Sài Gòn ngay. Cô biết tôi là ai mà đi trình bảo hả? Nghe “Kẻ gian” nói Hải Yến tưởng tượng như mình đang bị “kẻ gian bắt nạt” cô la lên: – Cứu tôi! Cứu tôi! Một cái gì đó mềm mại, thơm tho bay vào miệng cô. Cùng lúc cô nghe cánh tay mình bị khóa chặt đau điếng, Cô có cảm giác như đôi môi kẻ gian đang áp chặt vào môi cô. Bây giờ, Hải Yến mới biết là bãi biến đã vắng lặng. Mãi đôi co với Kẻ gian cô đã quên mất thời gian không hay trời đã quá khuya rồi. Hải Yến nghĩ: Nếu bị làm nhục, cô sẽ cắn lưỡi chết ngay. Đôi môi của Kẻ gian lướt nhẹ trên má cô. Không thể chịu đứng thêm, Hải Yến thực hiện ngay ý định của mình. – Nhưng trời ạ? Thật lả quái ác. Hai hàm răng cứng cỏi đều như hạt bắp của cô không thể chạm được chiếc lưỡi mềm vì miếng khăn mềm mại kia. Kẻ gian" cười ngạo nghễ: – Cô thấy không? Tôi có nói ngoa không nào? Tôi có thể làm nhiều điều bất lịch sự với cô mà cô không thể kháng cự. Đôi mắt Hải Yến nhìn anh như tóe lửa. Kẻ gian" lại vuốt má cô: – Cô nên nhớ là từ nay có ra bãi biển tắm cát nên kín đáo" một chút nếu không muốn làm mục tiêu cho mấy con quỷ râu xanh đó. Nói xong hắn ta bỏ đi, không thèm lấy lại cái máy ảnh. Hải Yến cô nhìn hắn ta trừng trừng cả kêu cứu. Đến lúc hắn ta đi xa, Hải Yến mới hoàn hồn đưa tay gỡ chiếc khăn trong miệng mình ra. Cơn uất ức dâng cao trong lòng cô. Cô nói trong nước mắt: – Dám ăn hiếp ta hả? Nhớ dừng để cho ta gặp mặt người nữa đó. – Hải Yến! Hải Yến! Tiếng nói vang lên xao động cả biển đêm. Hải Yến kinh hoàng: – Chết rồi! Lần này thì chết thật rồi. Trọng Phúc đang đi tìm mình không thể để anh ta thấy mình trong tư thế này được. – Hải Yến? Hải Yến! Tiếng gọi cô mỗi lúc mỗi gần khiến cô càng quýnh quáng: – Chết rồi! Chết chắc rồi! Làm sao bây giờ? – Hải Yến nhìn quanh xem có chỗ nào núp hay không? Nhưng giữa bãi cát trắng mênh mông làm gì có chỗ mà ẩn núp. Mắt Hải Yến chợt sáng lên. Một cái hố nhỏ chắc khi nãy cái Kẻ gian kia đã táo tợn để ẩn núp mà lén chụp hình cô. Hải Yến nhảy tọt xuống hố hai tay bới cát che lấp mình lại. Để chắc chắn cô dùng chiếc khăn trắng che đầu mình lại. Đêm trăng như đồng lõa với cô ẩn núp vào trong đám mây. Trời tối sầm lại: – Hải Yến! Hải Yến! Em đang ở đâu vậy? Trọng Phúc đi ngang qua mà không phát hiện chỗ Hải Yến ẩn núp. Hải Yến mừng thầm: – Hú hồn hú vía. – Đợi cho tiếng anh xa hơn. Hải Yến mới tung người dậy chạy đến nói cô giấu chiếc áo choàng mặc vào chạy về nhà. Định băng vào hàng dương cô chợt nhớ ra một điều. – Chết rồi! Chiếc máy ảnh. Hải Yến vội chạy lại chỗ cũ: Thật là may. Cái máy ảnh chết tiệt vẫn còn đó. – Quỷ tha mà bắt mày đi. Hải Yến nói với cái máy ảnh như là đang nói với chủ nhân nó vậy. Nhưng cô không còn thời gian để mắng thêm, cô cầm cái máy ảnh trên tay chạy băng qua hàng dương để về nhà. – Hải Yến! Hải Yến! Tiếng gọi của Trọng Phúc vang lên. Hải Yến mừng thầm vì anh ta đã quay trở lại. Cô đỡ khỏi phải bị day dứt lương tâm là bỏ mặc người đi tìm mình. Hải Yến mở, cổng rào len lén vào nhà. – Cô đinh ninh một điều: – Bà ngoại sẽ không phát hiện được đâu. Hải Yến không làm sao mà xóa đi cái cảm giác nhột nhạt trên đôi má mình. Cô thầm tức: – Cái Kẻ gian kia! Đừng để cho Hải Yến này gặp mặt nhé. Nếu mà ta gặp lại mi ta sẽ... ta sẽ... Hải Yến tìm đủ mọi cách nhưng không biết cách gì để trừng trị hắn ta. – Ừ! Không biết mình sẽ làm gì hắn nhỉ? Tố cáo hắn thì tố cáo chuyện gì? Chẳng lẽ la làng lên cho mọi người biết là hắn ta đã hôn mình. Hải Yến trút tất cả những bực bội vào vòi nước. Cô cử phun vào người mình liên tục. Cô muốn xóa hết những dấu vết mà cái Kẻ gian kia đã để lại trên người cô. – Hải Yến! Hải Yến? Tiếng Trọng Phúc gọi ơi ới phía trước khiến cho Hải Yến càng thêm bực bội: – Cái anh Trọng Phúc này thật là quá đáng. Có lẽ anh ta muốn tố cáo mình với bà ngoại mà. Bà ngoại mà biết đêm nào Hải Yến cũng trốn bà đi tắm cát thì chết chắc. Hải Yến ơi! Hải Yến! – Không thể để anh ta réo gọi ầm ĩ mãi. Hải Yến đành vội vàng mặc quần áo vào rồi ra ngoài. – Hải Yến ơi! Hải Yến! – Lè! Hải Yến xuất hiện đột ngột lè lưỡi nguýt Trọng Phúc. Trọng Phúc không mấy để ý đến thái độ của cô. Anh mừng rỡ: – Hải Yến! Em về rồi hả? Chẳng những không xúc động trước sự quan tâm của Trọng Phúc. Hải Yến còn bực bội: – Đi đâu mà về? Nhiều chuyện quá. – Không phải là anh nhiều chuyện, anh chỉ lo lắng cho em thôi. – Em đâu có gì để cho anh lo lắng chứ? – Em là con gái mà đêm nào cũng ra bãi biển tắm cát cả. Em không sợ nhưng mà anh sợ. – Anh theo dõi em hả? – Không phải theo dõi mà anh chỉ lo lắng cho em thôi. – Lo cho em. Nếu lo cho em thì anh đâu có kêu la ầm ĩ như thế. Anh không sợ bà ngoại em biết hay sao? Trọng Phúc phì cười: – Điều đó thì em khỏi lo. – Tại sao lại không lo? – Anh đã đưa bà ngoại sang chơi bên nhà anh từ tối rồi. Đến lượt Hải Yến hoảng hốt: – Bà ngoại em không có ở nhà sao? – Ừ! Bởi vậy anh mới dám kêu lớn mà không ngần ngại. – Bà ngoại em chừng nào mới về hả? Thấy Hải Yến lo lắng, Trọng Phúc chọc ghẹo: – Có lẽ sáng mai bà mới về. – Hả? Sáng mai mới về à? – Ừ! Nhưng nhà anh có chuyện gì mà rước bà em sang chơi vậy. – Nhà anh có khách. – Có khách à? – Phải? – Là ai vậy? – Có mấy người bà con trong thành phố ra chơi. – Vậy liên quan gì đến ngoại em chứ? Trọng Phúc có vẻ giận: – Em nói thế mà không nghĩ là mình đã quá vô tình hay sao? Nhà anh và nhà em là láng giềng thân thích. Ba mẹ anh quý bà ngoại em như cha mẹ, xem anh như con cháu. Chẳng lẽ khi có niềm vui, có người thân thăm viếng thì không mời bà sang chia sẻ được hay sao? Hải Yến biết mình lỡ lời, cô nói nhỏ: – Em xin lỗi, em không cố ý. – Anh đi tìm em chủ yếu là muốn mời em cùng chơi với bà thôi. – Mời em nữa hả? Hải Yến chỉ vào mình. Trọng Phúc gật đầu: – Ừ! Mời em nữa. – Nhưng bây giờ trời đã khuya rồi. Trọng Phúc đưa tay xem đồng hồ: – Chỉ mới chín giờ thôi. Còn sớm mà. – Nhưng... Tùy em. Nhưng có lẽ Thủy Tiên đang nôn nao vì em chưa đến đó. – Thủy Tiên. Chuông điện thoại reo cắt lời Hải Yến. – Cô vội chạy đến nhấc máy: – Alô! Bên kia giọng Thủy Tiên hờn dỗi: – Sao giờ này không chịu sang hả? Hải Yến ngập ngừng: – Đang chuẩn bị nè! Thủy Tiên thúc giục: Vậy thì nhanh lên đi. – Có việc gì mà gấp rút vậy? Xuất hiện rồi. Xuất hiện rồi. Hải Yến nhăn mặt: – Thủy Tiên! Bạn bình tĩnh nói cho có đầu có đuôi lại đi. Cái gì mà xuất hiện rồi, xuất hiện rồi: Thủy Tiên cười nhỏ trong máy: – Thì người đó đó... xuất hiện rồi. Hải Yến reo vang: – Hả? Thủy Tiên nói sao? Bạch Mã Hoàng Tử xuất hiện rồi hả? Ở đâu vậy? – Thì cứ sang đây đi rồi mặc tình mà chiêm ngưỡng. – Được! Mình sang liền. Hải Yến vội vã gác máy rồi vì chạy sang nhà Thủy Tiên. Cô quên cả Trọng Phúc đang đứng nhìn cô lắc đầu: – Hết thuốc chữa. – Thủy Tiên ơi! Thủy Tiên! Hải Yến gọi ơi ới ngoài cổng. Bà Năm ngồi trong nhà gọi ra: – Hải Yến! Đến rồi thì vào nhà đi. – Con gái con đứa gì mà không có ý tứ gì hết. Nghe tiếng bà, Hải Yến bẽn lẽn bước vào: – Con chào bà! – Chỉ chào bà thôi sao? Cô quay sang ba mẹ Thủy Tiên: – Con chào hai bác. – Còn ai trong nhà nữa không thấy sao? Hải Yến lại quay sang hai người khách lạ: – Cháu chào hai... – Cô lại ngập ngừng không biết gọi thế nào? Bà Năm đỡ lời: – Thì cứ gọi là bác như hai bác đây: – Dạ! Chào hai bác. Hai người khách lạ cười cởi mở: – Chào cháu. Bà Thủy Cúc giới thiệu: – Đây là bạn của bác. Hai bác từ trong thành phố ra đây thăm bác đó. – Dạ! Cháu có nghe anh Trọng Phúc và Thủy Tiên nói lại. – Cháu dễ thương quá! Người đàn bà trẻ xinh đẹp buột miệng khen. Hải Yến thèn thẹn: – Dạ cám ơn bác! Bà Năm nghe khách khen cháu mình cũng hớn hở: – Nó là cháu ngoại của bác đó. – Dạ! Cháu nó đang sống với bác à? Bà cháu tôi sống ở đây với hàng xóm láng giềng. – Còn ba mẹ của cháu cũng ở đây hả bác? Bà Năm thở dài: – Cuộc đời của Hải Yến là một bi kịch. – Bà! Hải Yến kêu lên. Cô không muốn bà đem chuyện riêng của mình nói với người lạ. Người đàn bà đỡ lời: – Không sao! Cháu cứ xem chúng tôi như người nhà vậy? – Dù sao đem chuyện thầm kín của mình nói cho người vừa mới quen biết cũng là điều khó nói. Mỹ Nhàn! Em đừng có ép nữa. Người đàn ông lên tiếng. Bà Mỹ Nhàn cười gượng nói với chồng: – Tại tính em hay tò mò, muốn tìm hiểu hoàn cảnh của mỗi người vậy mà. – Có những chuyện không nên đi sâu quá em à! – Anh Khanh! Bà Mỹ Nhàn có vẻ giận dỗi: – Bộ trong mắt anh em là kẻ lắm chuyện nhiều lời hay sao? – Mỹ Nhàn! Nếu còn nói thêm nữa, chúng ta sẽ là nhân vật chính của hôm nay đó. Ông Trọng Bảo cười hề hà xen vào tiếp cầu nói của vợ: Anh Khanh à. Xem ra cánh đàn ông của chúng ta là phải chịu lùi bước đó. Ông Khanh cũng cười: – Đó là bí quyết của chúng ta mà. Lùi một bước để tiến một dặm. – Bà Thủy Cúc đặt tay lên vai bà Mỹ Mỹ Nhàn à? Xem ra chúng ta không cô thể kháng cự được mà phải làm mục tiêu cho họ tấn công thôi. Ông Trọng Tín gãi đầu: Anh đâu có ý đó. Bà Năm và Hải Yến nhìn nhau bởi vì họ ở đây chỉ để chứng kiến sự tranh cãi của bốn người. Bà Thủy Cúc tế nhị nhận ra sự mất lịch sự của mình: – Xin lỗi bác Năm. Chúng cháu vô ý. Bà Năm cười: – Đâu có gì. Các cháu cứ tranh luận đi cho không khí càng thêm vui. Hải Yến thắc mắc hỏi bà Thủy Cúc: – Bác ơi! Thúy Tiên đâu hả bác? Bà Thủy Cúc nghe.Hải Yến hỏi mới chợt nhớ: – Ừ! Bác vừa bảo nó dẫn khách ra ngoài sau hàng dương hóng gió. Nó có dặn là khi nào cháu đến cử ra đó, nó chờ. Nãy giờ, cứ lo tranh luận mà bác quên mất. – Cháu đi đi... – Nhưng... Hải Yến hơi ngại ngùng vì một lẽ trời đã quá khuya. Vừa lúc ấy Trọng Phúc bước vào: – Để anh đi với em ra ngoài ấy. – Không có lý do nào mà từ chối được, Hải Yến đành cúi chào: – Cháu chào bà! Chào các bác! – Ngoan quá! Cháu đi đi! Bà Mỹ Nhàn đặc biệt có cảm tình với Hải Yến. Bà cứ nhìn theo cô lưu luyến. Hải Yến cùng Trọng Phúc đi ra hàng dương, không mấy khó khăn khi tìm ra Thủy Tiên và vị khách quý. Hai người đang ngồi bên gốc dương nói cười có vẻ tâm đắc lắm. Trọng Phúc oang oang: – Hai người thật là quá đáng nghe. Bộ ra ngoài đây nói chuyện riêng bắt chúng tôi phải đi ra đây tìm. Thủy Tiên không những không mắc cỡ trước lời lẽ của Trọng Phúc còn phản công trở lại: – Trời ơi “Chúng tôi”. Từ “Chúng tôi” nghe sao mà tình tứ quá. Hải Yên nghe Thủy Tiên châm chọc quên cả giữ ý khi có người lạ. Cô đấm vào vai bạn túi bụi: – Quỷ tha ma bắt bạn nghe! Cứ cố tình nói những điều khó nghe như thế. – Có gì đâu mà khó nghe. Thật ra là vậy mà. Cái tiếng nói khá quen của anh chàng bên cạnh Thủy Tiên làm Hải Yến giật mình. Cô nhìn anh trân trối: – Anh chính là kẻ gian. Thủy Tiên trố mắt: – Cái gì mà là kẻ gian? Hải Yến. Bạn nói cái gì kỳ lạ vậy? – Thì anh ta chính là Kẻ gian mà. – Thì ra cô là Hải Yến. Cuối cùng rồi cũng được biết tên nhau. Hải Yến có nghĩ là trái đất rất tròn sao. – Bộ hai người có quen nhau hả? – Thì cái người mà anh nhờ em điều tra để thu lại cái máy ảnh dùm anh là cô ta đó. – Hy hữu thế sao? Hải Yến sừng sộ: – Anh định vũ khống cho tôi là kẻ cướp máy ảnh của anh hả? Xin anh đính chính lại cho. Tôi chỉ tịch thu tang vật gây án của anh thôi. Thủy Tiên càng nghe càng thắc mắc: – Hai người nói gì tôi không hiểu gì cả Hải Yến giận lây cả Thủy Tiên. – Bạn cần gì phải hiểu. Bạn chỉ cần nghiêng mình về phía Bạch mã Hoàng tử của bạn là xong. Cần gì phải nghĩ đến con bạn khốn đốn này. – Hải Yến! Yến nói gì vậy? Thật ra chuyện ân oán giữa hai người là thế nào? Anh Hoàng Tín vừa mới trong thành phố ra đây chơi mà. – Thì vừa mới ra đây là đã gây án rồi. Hoàng Tín bực bội: – Sao cô cứ mãi dùng cái từ gây án nghe khó chịu quá. – Anh cũng cảm thấy nhột nhạt về hành động của mình nữa sao? Thấy hai ngưói càng cãi càng gay go, Trọng Phúc xen vào: – Hoàng Tín. Thật ra giữa hai người đã xảy ra chuyện gì hả? – Thì... thì... Hải Yến gay gắt: – Đã dám làm mà không dám nhận sao? Đưa cái nhì bất mãn về phía Hải Yến, Hoàng Tín nói: – Một lần nữa tôi mong cô đừng phát ngôn bừa bãi, đừng vội đánh giá con người ta một cách hồ đồ như thế. – Anh... Trọng Phúc căn ngăn: – Hải Yến! Dù sao em cũng phải để cho Hoàng Tín nói chứ. – Nhưng anh ta cớ dám nói đâu. – Tôi không có gì để chối cãi cả. Tôi chỉ ngại cho cô thôi. – Tôi có gì mà phải ngại. Nếu có ngại là anh ngại cho hành động lén lút của mình. Anh không phải là chính nhân quân tử. – Hải Yến! Trọng Phúc kêu lên với nét mặt giận dữ: – Nếu không nể Hoàng Tín thì em cũng phải nể mặt anh và ba mẹ anh chứ. – Em cô làm gì mà anh lại quy cho em cái tội bất kính đó chứ! – Hoàng Tín là khách của gia đình anh.. Nếu Hoàng Tín có lỗi với em, anh có thể thay mặt Hoàng Tín xin lỗi em mà. – Anh có thể chuộc lỗi được không. – Anh có thể xóa đi vết tích trên thân thể em được không? – Hả? Thủy Tiên và Trọng Phúc cùng kêu lên. Hoành Tín nhìn ánh mắt của cả hai nhìn mình mà thêm bối rối: – Hải Yến! Cô nói năng cái gì mà lung tung vậy? – Lung tung! Long tung cái gì? Anh đã dám cả gan chụp ảnh lên của tôi. Còn bức hiếp tôi nữa. – Tôi bức hiếp cô cái gì hả? – Anh dám... Thu hết can đảm trong người ra, Hải Yến nói: – Chẳng những thế, anh còn dám hôn tôi nữa. Nói xong, Hải Yến khóc nức nở rồi vụt chạy đi. Thủy Tiên nhìn anh, cái nhìn thật sắc lạnh. Hoàng Tín phân trần: – Thủy Tiên, em hiểu lầm anh rồi. Giọng nói của Thủy Tiên càng khô lạnh: – Em có hiểu gì về anh đâu mà lầm với không chứ? Không cần nghe Hoàng Tín phân trần, Thủy Tiên cũng vụt chạy theo Hải Yến. Hoàng Tín kêu lên: – Thủy Tiên? Thủy Tiên! Trọng Phúc nhìn Hoàng Tín lắc đầu: – Không cần gọi đâu. Hoàng Tín có vẻ khổ sở: – Trọng Phúc! Mọi người đã hiểu lầm tôi rồi. – Bây giờ còn lại hai chúng ta hai người con trai với nhau. Chuyện gì xảy ra, anh nói đi. Hoàng Tín kể lại cho. Trọng Phúc nghe cầu chuyện xảy ra ở bãi biển. Anh phân bua: – Tôi thấy cô nàng đang tắm cát dưới trăng. Một bức tranh thiên nhiên thật là tuyệt mỹ. Tôi muốn tôn vinh lưu giữ lại nét đẹp đó nên mới chụp ảnh của cô ta thôi. – Tại sao anh không hỏi ý kiến của Hải Yến rồi mới chụp. – Như vậy thì nó không còn tính tự nhiên nữa. – Tạm chấp nhận được. Còn việc Hải Yến nói anh hôn cô ta. Có không? – Thì có nhưng... Đôi mày Trọng Phúc chau lại. Lòng anh bỗng dấy lên nỗi hờn ghen tức giận. Anh xem Hải Yến như một pho tượng của thần vệ nữ. Anh chỉ đứng ở xa mà chiêm ngưỡng chớ không dám sờ vào. Anh sợ đôi tay phàm phu tục tử của mình sẽ làm dấy bẩn sự tinh khiết của tượng thần. Hoàng Tín ở đâu đến? Bỗng dưng xâm phạm đến cái gì đó như thiêng liêng, như quý giá của anh. Anh không giận làm sao được. Hoàng Tín lo lắng vì cái nhìn của Trọng Phúc: – Trọng Phúc! Anh đừng hiểu lầm tôi. – Anh có gì để giải thích chứ? – Tôi hôn cô ta không phải vì dục vọng đâu. – Vậy thì vì điều gì? – Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô ta thôi. – Cảnh cáo? Hoàng Tín gật đầu: – Phải. – Anh có thể giải thích rõ hơn được không? – Anh nghĩ xem cô ta là con gái. Nửa đêm một mình phơi thân ngoài bãi cát. Thử hỏi có phải làm mục tiêu cho kẻ xấu hay không? Trọng Phúc gật đầu: – Cũng phải. Không phải riêng Hoàng Tín, mà đã nhiều lần anh nhắc nhở Hải Yến nhưng không làm sao được. Anh không thể ngăn cản được sự đam mê cát của cô. Cái vắng biển này tuy là khu du lịch, trật tự, trị an được bảo đảm. Nhưng dù sao cũng phải đề phòng kẻ xấu. – Tôi cũng nhiều lần nhắc nhở nhưng không làm sao ngăn cản được sự đam mê được tắm cát của Hải Yến được. – Tôi không có ý xấu nhưng tôi cũng chân thành nhận lỗi: Lần đầu đến chơi, tôi đã gây ấn tượng không tốt với mọi người. – Tôi thì không sao. Tôi hiểu anh. Nhưng em gái tôi và Hải Yến thì anh liệu mà giải thích. Hoàng Tín gãi tai: – Chắc rất khó cho tôi. Hai cô nàng rất khó mà giải thích. – Vậy thì anh phải dùng cái đầu của “Gia Cát Lượng” để giải quyết đi. – Anh ủng hộ tôi nghe. – Không nỡ bỏ bạn bè khi lỡ bước đâu. – Cám ơn anh. Anh là người bạn tốt. – Không cần tán dương tôi như thế đâu. Bây giờ chúng ta về đi. – Cũng đành thế thôi. Cả hai cùng bước quay trở lại nhà. Cả hai mang hai tâm sự hai ý nghĩ. Trọng Phúc lo lắng cho tâm tình của mình. Anh sợ tình cảm của mình sẽ như miếng bọt biển trào trên bãi cát. Còn Hoàng Tín, anh đang băn khoăn không biết giải thích làm sao để hai cô gái này đừng hiểu lầm anh. Anh không muốn chuyến du lịch: “Khám phá biển xanh” của anh trở thành nơi day dứt mãi trong đời mình. Phải tìm cách để giải tỏa nỗi phiền phức này trước khi về thành phố. Cát như nặng - thêm trên mỗi bước chân anh. Thủy Tiên cử luôn tìm cách lánh mặt anh. Những lúc ngồi vào mâm cơm, Thủy Tiên cử ăn xong rồi đi vào phòng. Chiều nay, bỗng dưng Thủy Tiên ra ngoài hàng dương ngồi một mình. Trọng Phúc đi làm vẫn chưa về. Đây là cơ hội hiếm có để anh giải bày với Thủy Tiên. – Thủy Tiên! Thủy Tiên vẫn không ngẩng mặt lên khi nghe tiếng anh. Cô vẫn đưa tay vẽ trên cát những đường ngoằn ngoèo vô nghĩa. – Anh cớ thể ngồi xuống một chút được không Thủy Tiên? – Tùy anh! – Thủy Tiên! Anh muốn em nghe anh nói. – Anh không cần phải nói. Anh Trọng Phúc đã nói cho em nghe hết rồi. – Em có tin anh không? – Tin hay không tin anh thì có ý nghĩa gì chứ? – Ít nhất cũng làm anh đỡ xốn xang, khó chịu. – Anh không cần phải thế. – Một...ngày nào đókhi em bị người ta hiểu lầm em sẽ biết cảm giác đó thế nào. – Còn bây giờ anh muốn em giúp anh một chuyện. – Chuyện gì? – Anh muốn em giúp anh gặp Hải Yến. – Em có giới thiệu anh quen với Hải Yến đâu mà bây giờ phải làm nhiệm vụ của người môi giới. – Không! Em đừng nghĩ vậy. Anh chỉ nhờ em giúp thôi. – Anh gặp Hải Yến ở đâu thì tìm đến đó. – Anh không muốn ra bãi biển nữa. – Tại sao? – Anh sợ sẽ bị hiểu lầm thêm. – Vậy thì đừng gặp nữa. – Không được. Anh phải nói rõ ràng về chuyện này. – Tùy anh. Nhưng em cũng đâu có thể giúp anh điều gì? – Em có thể cho anh biết lịch trình của Hải Yến không? – Anh muốn em bán đứng bạn bè sao? – Không phải. Anh đâu có ỷ xấu gì với Hải Yến đầu mà em sợ. – Thôi được. Em nói cho anh biết cũng không sao. Buổi tối Hải Yến thường ra bãi biển. – Anh biết. – Buổi sáng, Hải Yến thường hay tắm biển. Còn buổi chiều thì hay trượt cát trên đồi hồng. – Cô ta rảnh rồi thế sao? – Học hết phổ thông không thi Đại học thì làm gì chứ? – Tại sao Hải Yến lại không thi Đại học? – Hải Yến không thi vào Đại học cũng tiếc lắm. Nhưng do hoàn cảnh kinh tế của bà Năm không mấy tốt. Nên Hải Yến đành cắt việc học ờ nhà phụ giúp bà. Nghe nói Hải Yến đang xin việc làm. Cũng tội nghiệp cho Hải Yến quá. Thủy Tiên bỗng thấy giận làm sao. Câu nói ấy không dành cho anh nói đâu. Cô nói lẫy: – Đã biết rồi thì sao không đi tìm Hải yến đi. Ngồi đây làm gì? – Nói chuyện với em. – Em thì có chuyện gì để nói chứ? – Có chứ. – Chuyện gì đâu? – Chuyện học hành thi cử của em đó. Em nghĩ là mình có thể đậu trường Đại học Ngoại thương được hay không? – Anh đi mà hỏi phòng đào tạo đó. Xem họ có cho em vào học hay không? Chớ còn em làm sao em biết được. – Anh xin lỗi. Anh chỉ muốn hỏi là em có tự tin hay không thôi. Tự tin thì em rất tự tin. Nhưng vẫn còn sợ cái câu học tài thi phận nữa. – Nhất định em sẽ đậu Đại học vào Sài Gòn anh sẽ không để cho em bỡ ngỡ. Cám ơn anh. Tự khắc em biết lo cho mình mà. – Sao em cứ mãi chối từ anh? Em còn giận anh sao? – Em có tư cách gì mà giận anh chứ? Thủy Tiên, em đừng nói vậy. Dù đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhưng hai gia đình mình đã có tình thâm giao tri kỷ. Chúng ta phải giữ mối quan hệ ấy thật bền vững và lâu dài. – Tình bạn của cha mẹ mình ngày xưa đâu có nhất thiết bắt buộc chúng ta phải như thế đâu. Mình có quyền không thân thiết mà. Nhưng anh không muốn thế. Anh muốn cùng em và anh Trọng Phúc thắt chặt tình cảm. – Tuỳ anh. – Anh rất sợ sự lãnh đạm của em đó Thủy Tiên. Thủy Tiên bỗng tức giận: – Vậy anh muốn gì? Muốn em phải quỳ lụy van xin tình cảm của anh sao? Em không làm được. Em không làm được. Thủy Tiên vùng bỏ chạy. Hoàng Tín kêu: – Thủy Tiên! Thủy Tiên! Thủy Tiên như không nghe tiếng gọi của anh. Cô băng mình chạy qua hàng dương khuất trong bóng đêm. Hoàng Tín khẽ lắc đầu: – Thật không làm sao mà hiểu được con gái.
5/11/14
- Blogger Comments
- Facebook Comments
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét