Ngoài trời sương đã xuống từ lâu, mặt đường cũng đã ẩm uớt, ánh đèn vàng trên cột điện dọi vào chiếc bàn, nơi Ngọc đang lúi húi dọn dẹp lau chùi, những dấu cà-phê còn đọng dính dưới bàn. Ngọc nhìn ra đường có ngôi biệt thưÏ duy nhất nằm ở cuối đường, mỗi ngày nàng phải đi ngang qua để đến sở làm. Ngôi nhà có cổng sắt cao, thỉnh thoảng được mở hé ra, và ngày nào cũng như ngày nào, vào lúc 8 giờ sáng nàng cũng thấy ông cụ quét rác trước sân. Lưng ông còng xuống gần bằng cán chổi. Ngọc nghĩ rác đâu mà ông cụ sáng nào cũng quét. Kể cũng lạ ! Quét bụi thì có. Đang suy nghĩ Ngọc nhìn đồng hồ, sắp mười giờ đêm rồi. Ngọc nói một mình, giờ này Vân và Phượng tập thể dục sắp về, chắc hai đứa nó đói bụng lắm, vì khi chiều cả ba chỉ ăn cháo và bánh mì thôi. Nghĩ rồi Ngọc đi xuống bếp mở tủ lạnh, đem nồi cháo gà bật lò hâm nóng. Mười giờ 15 thì Vân và Phượng về. Vừa bước chân vô nhà Vân kêu: - Ngọc ơi ! đói bụng quá…còn gì ăn không? Mấy chén cháo khi chiều tiêu hết rồi. Phượng cũng nhếch môi giọng rề rề: -Tao cũng đói. Lúc chiều tại mình ăn cháo nên bây giờ mới đói dữ … Vân ngả lưng xuống ghế nói: - Hôm nay con Ngọc không đi tập thể dục ở nhà mơ mộng nhớ người…. Ngọc ở dưới bếp nghe Vân nói vậy hét lên: - Này ! đừng có kiếm chuyện, cho đói bây giờ ! Vân cười ha hả: - Tao nói trúng tim đem, có tật giật mình em ạ ! Ngọc múc cháo ra tô, Phượng đem ra bàn. Vân vẫn nằm yên trên "sopha" không nhúc nhích. Phượng giục: - Nè, bộ mày định làm người mẫu hay sao mà nằm im vậy? Vân ngồi bật như cái lò xo, nhón chân xoay người làm dáng, rồi đưa tay hất mái tóc ra sau một cái, tủm tỉm cười. Lúm đồng tiền trên khoé miệng mặn mà duyên dáng, khi nhìn Vân khó ai tránh khỏi xao xuyến. Ngọc kéo ghế ngồi nhìn Vân nói: -Ai mà không biết mày rực rỡ kiêu sa quyến rũ, nhưng phải đằm thắm tí em ạ ! mày xí xọn quá tụi tao ế … chồng hết trơn ! Vân đưa muỗng cháo lên môi vừa thổi vừa nói: - Mày đừng có lo xa, thời buổi này âm thịnh dương xuy, tụi mình mới có 27, 28 còn trẻ chán. - Mẹ tao nói con gái mà tuổi như vậy…là ế rồi. Thịnh quái gì?. Nói rồi Phượng hóm hỉnh nhìn Ngọc đùa: - Mai mốt con Ngọc có chồng giàu đừng quên tụi tao nghe Ngọc. - Bộ mày thấy gì mà nói vậy? Ngọc hỏi: Vân chen vào: -Tự nhiên mày đâm ra suy tư, không phải là hiện tượng sắp lấy…chồng hả em! Trong Club Gymnasium chúng nó nói lúc này mày phách lối! - Tao đẹp đẽ gì mà phách … Phượng bực mình: - Con Vân nhiều chuyện quá ! Chúng nó biết quái gì mà nói… con Ngọc ít nói nên dễ bị hiểu lầm là hách, đâu phải mồm mép như mầy. Vân quay nhìn Ngọc, thấy Ngọc làm thinh đưa từng muỗng cháo lên miệng, mà hồn để tận đâu đâu. Phượng thì có vẻ như mệt mỏi, trông ăn cho mau để đi ngủ. Ba cô theo đuổi mỗi ý nghĩ. Sau khi dọn dẹp đâu vào đấy xong gần 12 giờ khuya, phần ai về phòng nấy. Riêng Vân thì vẫn còn tỉnh như sáo. Vân đang mơ mơ sắp ngủ. Tự nhiên Phượng đẩy cửa vào phòng Vân, chui vào mền nằm bên Vân thì thào: - Con Ngọc còn thức, tao nghe nó hỉ mũi hoài. Có lẽ nó đang khóc. - Khóc là cái chắc rồi chớ lẽ phải gì nữa! Tao như nó cho thằng cha Huy một trận cho bỏ ghét. - Mày ác quá ! Vân phát cáu: - Ác gì? tao cố ý nói lúc nẫy, là để cho nó thay đổi nét mặt đăm đăm đó đi. Yêu ! Yêu gì mà … ngu quá vậy? - Mày chưa yêu thật sự nên nói vậy? - Hổng dám chưa yêu đâu? Cha Huy là thằng đểu mày cũng biết, tao tức tại sao con Ngọc không biết. - Ngọc nó dịu dàng, bây giờ nhìn nó càng thêm hoang vắng. Phượng nói. Vân trở người kéo vạt áo ngay ngắn, duỗi đôi chân dài ngoẵng nằm thẳng nghĩ đến Ngọc. Chuyện buồn của Ngọc; cũng có ảnh hưởng đến tình bạn thân thương giữa Phượng và Vân. Ngọc buồn thì Vân thấy áy náy, vì ba nàng ở chung với nhau mấy năm trong căn nhà này, nên rất thương yêu nhau như ruột thịt. Không có chuyện gì mà cả ba không kể cho nhau nghe. Ngọc kể: Ngày Huy làm quen với Ngọc trong một buổi dạ tiệc. Huy khen Ngọc hiền lành dễ thương, ai nhìn Ngọc cũng muốn "yêu". Cái lối tán gái dở ẹc, vậy mà Ngọc kể lại với nét mặt ngây dại lắm ! Cuối tuần có tiếng bấm chuông là Ngọc nhảy bổ ra để hẹn hò…Thế rồi cuối tuần này đến cuối tuần khác, Ngọc nhìm chăm chăm ngoài cửa, để nghe âm thanh rộn rã tràn ngập vào cuộc sống, trong tình yêu mới bùng dậy dữ dội. Rồi Ngọc lại bày đặt dẫn bồ đi thăm cô bạn thân, từ Việt Nam sang Pháp đoàn tụ với gia đình. Đùng một cái quả tim của Huy, không cánh mà bay từ lúc nào, bởi cô bạn thân cỗm mất. Bầu trời đang xanh bỗng thành xám xịt. Ngọc bị "phỗng tay trên" ấm ức kể lể với Vân và Phượng, với đôi mắt thất thần, khuôn mặt đờ đẫn. Rồi Ngọc nằm im khóc hu hu như đứa trẻ, nước mắt giàn giụa đầy trên mặt, trên môi hệt như trên miếng đất khô cằn sau cơn mưa…Vân tức Ngọc vì trước kia không chịu nghe mình. Ngày Ngọc biết Huy cặp bồ với nhỏ bạn mình. Ngọc khóc thét lên để đớn đau đến bây giờ. Kiến trúc sư Trần Huy cao lớn bệ vệ đỏm dáng, đã bị bộ ngực khiêu gợi của Chi bạn của Ngọc, thách thức dưới lớp áo thun đen bó sát chập chờn. Huy nhìn say đắm rất lộ liễu. Không còn gì nghi ngờ nữa. Vân cằn nhằn Ngọc về tác phong mất tư cách của Huy, nhưng Ngọc chống chế bênh Huy, khi thỉnh thoảng Huy gọi phôn cho Ngọc: "Em yêu, em khỏe chứ ! Anh nhớ em lắm…" Rõ ràng Ngọc bị Huy cho uống nước đường, nên con tim bị thâm tím mù lòa. Vân thương nên vài ba ngày là Vân dòm ngó dò xét, trên nét mặt Ngọc tình yêu đã làm cho Ngọc trởthành ngốc nghếch cô đơn mệt mõi. Nỗi buồn của Ngọc lây sang Vân, một cái gì đó đang đau trong tâm hồn, làm Vân tức muốn hét lên. Phượng nằm bên Vân không nhúc nhích. Phượng đã ngủ hơn nửa giờ rồi, dáng ngủ rất yên lành vô tư.Vân nghe bên tai hơi thở đều đều của Phượng, nàng thì vẫn còn nỗi băn khoăn mơ hồ bao trùm tâm trí. Vân miên mang suy nghĩ , rồi thiếp đi vào giấc ngủ ngon lành … - o O o - Ngọc nằm trăn trở nhớ Huy, vừa giận con nhỏ bạn hiền từ mà Ngọc thân nhau từ thời trung học thủa học trò. Không ngờ khi gặp nàng và Huy, sau đó Chi tìm cách gặp riêng Huy đôi ba lần. Mỗi lần gặp Chi. Huy về gặp Ngọc, soi bói nhắc lại những chuyện nhà trường ngày xưa. Có chuyện đúng, có chuyện không đúng, mà chuyện không đúng là chuyện không hay ho gì cho Ngọc. Ngọc biết Chi chơi xấu trò "đâm sau lưng" đơm đặt lắm điều ngoa ngoắt, chuyện này chuyện kia. Ngọc giải thích thì Huy không tin. Ngọc biết mình sắp mất Huy, vì cái đầu Huy bị Chi làm tê liệt thần kinh mất rồi !. Nàng nhịn nhục nhỏ nhẹ lúc cãi cọ, vì có người thứ ba chen vào. Bây giờ chúng nó yêu nhau, dĩ nhiên là nàng rất đau nhưng rồi cũng qua. Lúc trước Huy lẽo đẽo theo đuổi Ngọc, như con ong đi tìm mật, nên làm Ngọc xiêu lòng. Bây giờ Huy theo Chi như Huy đã theo nàng, nghĩ đến đây Ngọc chán ngán tình đời. Thôi chỉ có tình bạn nơi này là yên ổn. Nghĩ vậy nên Ngọc cảm thấy tâm hồn không còn cô đơn, không còn đau buồn nữa. Bỗng dưng Ngọc nghĩ đến Vân, cô bạn hết sức tử tế và rất dễ thương, bao giờ cũng thế. Chỉ có hơi nóng tính tí thôi; nói cho cùng thì cái nóng tính của Vân đều có lý. Ngọc bỗng chạnh lòng khi nghĩ về Vân. Vân đã lo lắng, tức giận, và tự ái dùm bạn khi Ngọc bị Huy bỏ rơi. Thấy Ngọc dàu dàu mặt ủ ê, như cùn mòn xơ xác. Vân tưởng như trời sập đến nơi, nên đã quyết liệt dục nàng quên Huy. Vân thấy Ngọc làm thinh tưởng Ngọc nhớ Huy, nên Vân cứ nhét vào tai Ngọc, những lời chê bai Huy hằng ngày, và dặn Phượng giữ kín việc Huy bỏ Ngọc, vì sợ Ngọc xấu hổ vì tự ái. Chuyện gì cũng cần phải thời gian để giải quyết, huống gì là chuyện tình của Huy và Ngọc, cũng đã có thời gian yêu nhau say đắm cuồng nhiệt. Ngọc còn một chút tiếc nuối, chứ không hẳn còn yêu Huy. Yêu làm quái gì loại đàn ông đó! hễ thấy gái là mặt cứ phờ phệch đờ đẫn ra. Nghĩ như vậy nên Ngọc không còn thương khóc nữa. Ngọc đã ảnh hưởng cái tính cương quyết, thẳng thắng của Vân mà nàng không biết, nàng đã dứt khoát trong lòng với Huy. Nhưng dưới mắt Vân, Ngọc vẫn chỉ là cô gái yếu đuối, thiếu nghị lực si tình cô độc. Ngọc ngồi dậy đi đến bên cửa sổ, nàng vén màn nhìn xuống đường. Không gian yên tĩnh, có tiếng gió rít ào ào ngoài trời. Đứng trên tầng lầu năm nhìn con đường phía trước mặt, có ngôi nhà cuối đường còn để đèn sáng. Bất giác Ngọc quay nhìn đồng hồ trên bàn, đồng hồ đã hơn ba giờ khuya rồi. Ngọc trầm ngâm vài phút rồi quay v ào đến giường. ***** Phượng đập cửa phòng ngủ Vân, rồi đi qua phòng Ngọc đẩy cửa thò đầu vào la lớn: - Dậy ! dậy gần mười giờ trưa rồi Ngọc ơi, Vân ơi..! Vân mở mắt ánh nắng dọi vào, làm gương mặt Vân như hồng hào lên đôi gò má, sau một đêm ngủ ngon no nê khi đã thấm mệt. Ngọc uốn mình một cái, tung mền ngồi dậy nhảy xuống giường: - Đã trưa rồi đấy à … - Ừ sắp rồi. Dậy hết đi ra ăn sáng, tụi mình còn phải đi xuống phố chiều nay nữa… Vân đi vào phòng tắm nói vọng ra: - Đi chơi có gì đâu mà phải vội vã... - Không vội vã chỉ có ở mãi trong nhà. Tắm lẹ lẹ lên nha, còn con Ngọc nữa đâu rồi? - Tao đã xong đâu vào đấy, chỉ chờ con Vân nữa thôi. Phượng nhìn Ngọc hơi ngạc nhiên một chút, cảm giác sáng nay trong đôi mắt Ngọc yên ổn và bình thản, có điều rạng rỡ hơn. Phượng còn nghi ngờ hỏi Ngọc: - Đêm qua mơ thấy…gì mà sáng nay trông mày khác lạ? Phượng vụt miệng nói bừa: - Tao mơ thấy tết này chúng mình trúng số lô tô mày ạ… -"Chúng mình" là ai ! Tao, mày hay con Vân? - Con Vân. Vân vùa mở phòng tắm bước ra, nghe nói đến tên mình đớp chát ngay: - Hai đứa nói "xấu " gì tao vậy? Phượng hớn hở khoe: - Con Ngọc chiêm bao đêm qua thấy mày trúng số. Vân lườm Phượng một cái: - Có vậy mà làm như thật không bằng. - Thì cũng vui vui chứ mày. Phượng nói. Cả ba ngồi vào bàn tròn, trên bàn đầy các loại bánh ăn sáng: bánh croissant, pain chocolat, và bánh mì nướng thơm phức lý tưởng, như tình bạn kết nghĩa giữa Vân, Ngọc và Phượng trong gian nhà xinh xinh đầm ấm yêu thương này. Vân uống hết ly sữa tươi, ăn thêm khúc bánh mì nướng quết bơ nữa, vừa liếc nhìn Phượng rồi nhìn Ngọc.Vân hơi ngạc nhiên sự đổi khác của Ngọc, sau một đêm ngủ dài đầy đủ. Đôi mắt Ngọc bỗng sáng ra lóng lánh. Còn Phượng với nước da nâu sậm, đôi mắt to đen, mũi cao, mái tóc dài buông xoã như phủ kín, nhìn Phựơng có cái gì huyền bí liêu trai muôn thủa. Có một thời gan Phượng cũng đã làm cho Vân hao mòn tâm lực không ít, vì Phượng cũng bị tình yêu dày xéo như Ngọc. Cuộc tình của Phượng và Bảo không như Ngọc, Bảo tự ái một cái gì đó nên âm thầm xa Phượng bỏ qua Mỹ. Phượng cũng tự ái khóc thầm rồi cũng quên Bảo, nhờ có Vân khuyên lơn an ủi, có khi Vân rầy rà Phượng khóc gì mà "ngu" vậy!. Cả ba cùng lứa tuổi, hai mươi bảy, hai mươi tám, đều có bản lĩnh và nhiều nghị lực, nhưng với Vân nàng còn hơn hai bạn một bực. Thông minh, lanh lẹ như điện chớp. Vân tế nhị, thích ứng và dung hoà trong cuộc sống. Vân đẹp có nét sang quí phái, không ngờ sau nét đẹp đó, có một nội tâm cứng cỏi như gang thép. Phượng và Ngọc ở bên Vân cảm thấy mình bảo đảm về tinh thần. Ngọc và Phượng có chuyện gì là Vân nhảy bổ vào giải quyết ngay, vì Vân cảm thấy mình phải có trách nhiệm, đó là bản tính tốt và can đảm của Vân. ***** Phượng đi làm về mở cửa liệng cái xách tay trên bàn, thì điện thoại kêu. Phượng nhấc phôn: - Allo ! Phượng nghe giọng đàn ông ấm áp: - Vân đó hả? - Không, Phượng. Vân đi làm chưa về. -Tôi Tuấn anh củaVân gọi từ Đức. Nhờ cô nói lại mười giờ đêm nay tôi sẽ phôn lại. -Vâng. Vân đi làm về nghe Phượng nói, có anh gọi phôn từ bên Đức, làm Vân hơi ngạc nhiên. Vì, Tuấn đang làm việc tại Úc ba năm nay. Anh nàng về lại Đức khi nào mà không báo tin cho nàng biết ! Đúng mười giờ Tuấn gọi phôn cho em. Tuấn nói: " Vừa về Đức sáng nay là phôn cho em liền, anh sẽ làm việc luôn tại Đức. Lần này anh sang Paris ăn tết với em". Vân nói: "Công việc của anh đổi chỗ luôn luôn, biết anh còn ở Đức hay đổi đi nơi khác nữa." Tuấn nói: " Rảnh công việc anh sẽ chạy qua "ăn tết " trước với em, để khỏi phải lỗi hẹn nữa. Anh có một tuần lễ nghĩ ngơi trước khi đi làm lại, có thể sang thăm em thứ bảy này". Vân hỏi: " Còn chị Nga? Tuấn nói: " Đã xong rồi". Sáng thứ bảy Vân đang chải tóc trong phòng bỗng có tiếng còi xe. Vân mở cửa nhìn xuống thấy anh mình mừng rỡ đưa tay vẫy. Tuấn ngước lên thấy ba cái đầu chụm lại. Vân xuống đón anh. Tuấn bước ra xe hôn em một cái. Vân đỡ cái xách tay trên tay Tuấn. Tuấn đưa Vân cái hộp nhỏ xinh xinh: - Cái này quà của em. Vân cầm cái hộp rồi hỏi: - Anh đi đường có mệt không? Sao anh ốm quá vậy ! Tuấn nhìn em nói: -Từ Đức qua đây 3 tiếng lái xe có gì đâu mà mệt. Ui chao ! Em gái tôi vẫn xinh đẹp như ngày nào. Vân cười đấm vào bụng anh: - Thôi đi đừng có nịnh !. Thang máy dừng lại. Hai anh em bước vô cửa phòng ngay trước mặt.Vân nói: -Anh vào rửa mặt nghỉ chút rồi ăn cơm, gần một giờ trưa rồi. Chúng em đã chuẩn bị thức ăn đâu vào đó xong rồi. Nói rồi Vân đem cái xách của anh đi vào phòng. Tuấn nhìn theo em rời nhìn trên tường có treo ba tấm hình độ nghiêng bán thân của Vân, Ngọc và Phượng. Hai nàng kia là ai? Cô nào tên Phượng trả lời điện thoại hôm trước ! Tuấn đang ngắm nghía hai tấm hình vừa suy nghĩ. Vân Ngọc và Phượng từ trong phòng bước ra đồng nói: -Chúng em chào anh Tuấn. Tuấn quay nhìn ba cô gái xấp xỉ ngang nhau. Ngang nhau về thước tấc, ngang nhau về sắc đẹp, mỗi cô một vẻ. Ngọc đẹp khả ái đằm thắm, đôi mắt ngoan ngoãn dịu dàng. Vân quí phái kiêu sa lộng lẫy với cái nhìn sắc bén, và nụ cười dễ dàng tha thứ. Tuấn đụng ngay cái cửa sổ tâm hồn của Phượng, vừa nghiêm trang vừa lẳng lơ. Tuấn cảm thấy mình ngây ngất bởi đuôi mắt mềm mại, phát tiết ngay từ cái nhìn của Phượng vừa quét qua. Sẽ không biết bao nhiêu hằng hà vô số bướm ong vây quanh nhà này. Thế là từ đó Tuấn hiển hiện trong ngôi nhà, cứ mỗi cuối tuần có buổi họp mặt diễn ra trong đêm. Tuấn đưa mắt ý tứ nhìn Phượng, không chịu rời khỏi đôi môi, có sức mạnh im lặng chờ đợi cám dỗ, nhà thương mại tài hoa gần 40, mà quá khứ không kém phần nghiệt ngã, niềm say mê Phượng đến kỳ lạ…Nên cuối tuần ba chân bốn cẳng, Tuấn chạy xe qua Paris, để mong gặp mặt Phượng cho đỡ nhớ. Ngược lại Phượng cũng đếm từng ngày, mong gặp Tuấn để sà đầu vào vai chàng nũng nịu. Vân biết anh mình yêu Phượng biết dường nào. Ôi chao! sắc đẹp của Phượng làm mê hoặc anh nàng đến thế sao? bỗng dưng Vân lo xa sợ anh sẽ khổ. Nhưng nhìn thấy anh và Phượng hạnh phúc nàng cũng vui theo. Anh nàng vừa tươi tỉnh khoẻ mạnh hẳn ra, trên khuôn mặt chứa chan hạnh phúc. Vân cảm thấy anh nàng và cả Phượng đều khác ra, khi đôi môi hồng lịm của Phượng dưới nắng. Tình yêu đối với hai kẻ yêu nhau là tất cả. Tuấn bàn với Phượng và em sẽ làm lễ cưới trước tết. Vân và Ngọc rất tán thành. Sau đám cưới Tuấn đưa Phượng về Việt Nam ra mắt ba mẹ chàng. Có thể Vân và Ngọc cùng về theo. ***** Tiếng điện thoại kêu vang lúc 9 giờ sáng thứ bảy. Phượng chụp phôn mừng rỡ: - Anh Tuấn hả? em nhớ anh quá…! Phượng nghe giọng đàn ông ngập ngùng: - Dạ không, xin cho tôi nói chuyện với Thuý Vân. Tôi tên Nghị. Phượng mắc cở đến đỏ mặt lí nhí: - Dạ ông chờ tí. Vân ơi ! có phôn của ông Nghị. Phượng còn nằm trên giường chưa muốn dậy. Nghe Phượng kêu Vân nhấc phôn nói chuyện với Nghị. Sau cuộc chào hỏi tắt ngắn ngũn, để có buổi hẹn hò tối nay, nàng sẽ dùng cơm tố với Nghị, tại một nhà hàng tây trong khu Latin quận 5 Paris. Vì có cái hẹn tối nay với Nghị, nên Vân bắt đầu nhớ lại hình ảnh người đàn ông này, về một cuộc gặp gỡ nào đó nàng đã quên ngay, mà chẳng cần phải nhận xét. Nếu nhớ họa hoằn có gì đặc biệt lắm nàng mới nhớ. Biết Nghị cách đây trên 5 năm, một lần gặp gỡ bình thường rồi mất hút, có gì đâu để mà đáng nhớ ! Tháng trước tình cờ gặp lại Nghị trên con đường ngược chiều. Nghị nhắc lại cặp bánh chưng, thì Vân nhớ ngay. Nghị khoảng 45, 46 mẫu người đàn ông kín đáo, ăn nói chừng mục trầm tĩnh. Nghị là mẫu đàn ông như thế nào? Vân khó có thể nào xét đoán được. Phải chờ thời gian, còn bây giờ quá sớm khi phán xét về Nghị. Buổi cơm tối đầu tiên Vân và Nghị nói chuyện rất nhiều, và trở thành cặp bạn lý tưởng. Mỗi tuần họ gặp nhau một lần, rồi hai lần một tuần, rồi ba lần một tuần. Vân ở bên Nghị suốt ngày nàng cảm thấy mình được che chở và yên ổn. Đêm đêm bắt Vân suy nghĩ về Nghị, và từ từ Vân nhận ra, Nghị có nụ cười thật đẹp. Lạ thay cho sắc thái tình cảm, thay đổi đến từ tứ, bình lặng đến chậm chạp, cũng không vồ vập. Có lẽ là sự thông minh kỳ diệu của Nghị để cho Vân mê mải, nó vừa gặm mòn cảm xúc để nuôi dưỡng tình yêu, làm Vân muốn cất cao tiếng hát mình, để nghe âm thanh cùng ngân lên, thêm hạnh phúc bội phần. Phải chăng duyên phận của nàng đã đến, sau những cuộc tình chẳng ra trò trống gì. Về phần Nghị đã tìm được như ý mình, một cô gái vừa sâu sắc giỏi giang để Nghị dễ tâm tình, chàng tràn ngập hạnh phúc. Nghị dự tính mời bạn bè dự buổi tiệc đính hôn, trước khi mùa xuân đến. Ra giêng họ làm lễ cưới. Vân đem chuyện này bàn với anh và hai bạn. Tuấn, Phượng và Ngọc nghe Vân thành hôn với Nghị đều tán thành. Ngọc có ý kiến Tuấn, và Nghị tổ chức đám cưới chung một ngày, Vân nói hai anh em làm lễ cưới cùng một ngày kỳ lắm!. Vân khẳng định: Tuấn, Phượng cưới trước tết. Còn Vân, Nghị cưới sau tết. ***** Trời sắp vào xuân gió hiu hiu Ngọc thả bộ con đường từ nhà đi đến sở làm. Đi ngang qua ngôi nhà cuối đường Ngọc dừng lại ghé mắt dòm vào trong. Từ ba hôm nay không thấy ông cụ quét sân, nàng cảm thấy thiêu thiếu một cái gì. Dán mắt nhìn vô Ngọc vừa nghĩ thầm; nhà của nhân vật quan trọng hay sao mà kín cỗng thế ! Nàng chẳng thấy gì ngoài cái sân xi măng nhẵn bóng và vài cái ghế để bên góc tường. Đang bước đi nghe tiếng cửa mở sau lưng. Ngọc quay lại gặp người đàn ông, hỏi nàng muốn tìm ai ở trong nhà này? Ngọc nói hằng ngày thấy có ông cụ quét lá sân, mấy hôm nay thấy vắng muốn nhìn vô…chơi vậy thôi. Nói xong Ngọc cười nửa miệng. Người đàn ông độ 37 thấy Phượng cười cũng cười theo rồi nói: "Cô vui quá! …ông cụ xin nghĩ về ăn tết". Ngọc à lên một tiếng nói: "Cảm ơn ông cho biết tin". Rồi chào người đàn ông bước đi. Sáng nay đi ngang qua ngôi nhà cuối đường, nàng thấy người đàn ông hôm qua đang quét sân. Rồi tiếp theo những ngày kế tiếp. Mỗi lần Ngọc đi qua, người đàn ông quét sân đưa tay vẫy chào Ngọc. Ngọc cũng đưa tay vẫy vẫy chào lại, có khi đứng lại chuyện trò năm, ba phút. Ngọc và Long thành đôi bạn thân từ đó. Một ngày đẹp trời có buổi họp mặt đông đủ cuối tuần. Ngọc đưa Long về giới thiệu và "bật mí" mối tình hàng xóm với Long khi Long đóng vai ông "già" quét sân mỗi buổi sáng. Vân vui thấy bạn có được tình yêu bên Long. Không biết giữa Long và Ngọc, ai lọt vào mắt xanh ai ! Vậy là cái tết năm nay "ba chị em" nàng sẽ hưởng được tình xuân trọn vẹn. Vân thiu thiu ngủ. Ngọc rón rén mở cửa phòng Vân và chui vô nằm bên cạnh. Vân nửa tỉnh nửa mê hỏi: - Bộ mày sợ… ma hay sao mà đòi ngủ chung vậy? Ngọc đưa tay lên miệng, ra dấu bảo Vân đừng nói lớn kẻo Phượng nghe.Vân ngạc nhiên nằm im. Ngọc nói: - Mày có thấy con Phượng chị dâu tương lai của mày khác lạ cả tuần này không? - Ừ có, mặt như ngớ ngẩn đờ đẩn ra. Chắc là nó ốm nghén mày ạ! Ngọc thúc cùi tay vào hông Vân: - Nghén đâu mà nghén !. Bảo ở Mỹ về điện thoại cho nó mấy ngày nay … Vân ngồi bật dậy như cái lò xo. - Bảo phôn cho con Phượng hả? - Ừ ! không biết Bảo nói gì mà thấy nó khóc hoài. Tao tưởng mày biết rồi. - Chưa, tao chưa hay biết gì hết !. Sao không nghe con Phượng nói gì với tụi mình? - Chuyện riêng tư của nó, làm sao nói cho tụi mình nghe được?. - Có gì mờ ám nó mới không nói đó? Còn gì nữa đâu mà phải dấu diếm. - Để coi con Phượng tính làm sao?. - Tính gì nữa nó yêu anh tao đậm đà lắm mà ! - Ừ tao cũng công nhận như vậy. Vân nghe tin đột ngột làm nàng mất ngủ, nằm thao thức gần 3 giờ sáng mới chợp mắt. Sáng dậy Phượng và Ngọc đã đi làm. Vân dậy trễ nên gọi phôn xin nghĩ việc một ngày. Không hiểu sao Vân đã có cảm giác không vui, ngay từ ngày đầu anh nàng yêu Phượng. Anh nàng chỉ là sự chắp vá trong cô đơn trống vắng trong tâm hồn Phượng mà thôi. Tình yêu của Ngọc và Phượng giống nhau ở điểm: hai người đàn ông đều bỏ ra đi. Nhưng khác nhau: Huy phản bội Ngọc. Nhưng Bảo không phải là kẻ phản bội Phượng. Nên Phượng chưa dễ gì quên Bảo. Còn Ngọc thật sự đã quên Huy dễ dàng. Phượng người con gái có nước da ngăm đen, với mái tóc ẩn hiện mượt mà đang chập chờn truớc mặt Vân. Bỗng nhiên Vân giận Phượng bật khóc trong tâm hồn … Đêm hôm qua Phượng không về nhà, tự nhiên Vân có cảm giác chán nản. Không xong rồi ! Giờ này mà Phượng cũng chưa về? Vân trấn tĩnh cảm giác mình, đừng quá xúc cảm khi biết Phượng ở cả đêm hôm qua với Bảo. Vân nghĩ đến anh mình mà nghe cảm giác đau nhói. Có tiếng mở cửa rồi Phượng bước vô nhìn Vân với đôi mắt nâu đen, đôi mắt mà Vân cho là không bao giờ chung thủy. Vân ngồi trông Phượng về, Phượng về Vân cảm thấy bực tức ngay. Vân nhìn mái tóc bồng bềnh đầy lưng của Phượng. Phượng nao núng cái nhìn sắc lạnh của bạn. Vân ngồi dựa lưng trên ghế, mắt nhìn thẳng Phượng im lặng lạnh lùng. Phượng không dám nhìn Vân, không dám bước ngang qua mặt Vân. Phượng đứng im không biết mở lời gì cho phải. Thôi cứ im lặng là vàng. Tự nhiên Vân lẹn tiếng: -Anh Tuấn tao không phải là một Roméo cho mày phải không? Phượng thẩn thờ ngồi xuống ghế: - Vân, tao không phải là một cô gái dễ bề lung lac. Nhưng mỗi người trên đời chỉ một lần yêu. Tao yêu Bảo nhưng chưa có gì với anh ấy. Sau những tháng trăn trở, vì tự ái tổn thương, bởi cuộc chia tay, ngọn lửa yêu chỉ bùng lên leo lét rồi tắt. Sau đêm hôm qua, tao yêu Tuấn khủng khiếp như chưa bao giờ yêu... Vân quát: - Mầy im đi! Tại sao mầy làm thế. Mày sắp làm vợ anh tao mà còn lén đi… với tình nhân sao tao chịu nỗi ! Nói xong Vân nức nở. Phượng đến bên Vân, dịu dàng vuốt lên mái tóc Vân: -Vân ! Mày hiểu tao không? tao vẫn là vợ sắp cưới của anh Tuấn. Tao biết mày hiểu tao. Mày đã từng khóc cho tình yêu mờ cả lối đi, cả chính tao nữa cũng đầy cả cảm giác đến tận cùng. Chẵng có gì trên đời là quan trọng với uớc vọng đâu đâu. Quan trọng là khi biết mình, đang làm gì nghĩ gì và cho ngày mai. Tao cảm thấy mọi thứ thật không dễ gì quên, mà có quên phải chờ thời gian. Mày sẽ không bao giờ thất vọng về tao nữa. Mày đã mệt mõi lắm rồi, cả tao nữa… Vừa lúc đó Ngọc cùng Long, Nghị và Tuấn lù lù xách cặp rượu bước vô, nhìn thấy Phượng và Vân cặp mắtđỏ hoe. Vân dành nói trước: - Phượng buồn nhớ anh Tuấn, làm em cũng nhớ đến anh…Nghị. Tuấn thừ người cảm động. Tuấn đến hôn em, rồi đến ôm Phượng trìu mến trong lòng. Phuợng nghe trái tim hồi họp đập gấp bên mình. Phượng ngẩng lên thấy tràn ngập muôn vàn ánh sáng, trong đôi mắt Tuấn. Phượng như hút vào trong vùng ánh sáng đó. Phượng bỗng run lên. Còn Vân úp mặt vào ngực Nghị rưng rức. Nghị xiết chặt Vân trong vòng tay khoẻ mạnh của mình lặng lẽ dìu Vân biến vào niềm vui hạnh phúc. Long cũng nghe tâm hồn mình lâng lâng, vội vàng nắm bàn tay người yêu. Ngọc nghe như yên ả vì cả hai cùng một ý nghĩ. Long nhìn Ngọc với cái nhìn ướt át. Chàng rón rén kéo Ngọc đi nhẹ ra ngoài. ***** Mùa Xuân sắp về gió ngấm ngầm lạnh. Trên cây đâu đó có tiếng chim ríu ran. Năm nay hơi lạnh, nhưng mai nở sớm. Quang cảnh nhộn nhịp vì gần trong không khí tết. Vân và Nghị đang chuẩn bị trang hoàng nhà cửa để đón Tuấn, Phượng, Ngọc và Long về ăn tết và bàn tính luôn chuyện đám cưới nàng với Nghị vào tháng giêng. Nghị và Vân xem lại những tấm hình ngày cưới của Tuấn, Phượng và Long Ngọc. Cuộc sống đâu vào đó như một bài ca tình tứ, đầy ý nghĩa đang thịnh hành. Ngọc hạnh phúc bên người chồng có địa vị giàu sang. Vân nhớ lại một lần nào đó, Phượng buột miệng nói đùa với Ngọc sau này nếu có chồng giàu đừng quên bạn. Không ngờ câu nói chơi của Phượng linh ứng thành sự thật. Đó là điều may mắn của Ngọc. Còn Vân cũng bình yên bên Nghị. Vân chợt bật cười khi Ngọc vụt miệng nói ẩu giấc chiêm bao nàng trúng số. Vân không trúng số là gì ! Khi Nghị là một người giàu có mà sống ẩn dật như người dân thường. Nhìn tấm hình Phượng đứng nghiêng nghiêng tê dại nhìn chồng, với tất cả nồng nàn say đắm. Hình như thời gian dừng lại chung quanh những kẻ yêu nhau. Đúng vậy ! không phải chỉ trước mắt Phượng, Ngọc mà ngay cả Vân nữa. Tình yêu, tiền tài cả ba đã may mắn có, và cả ba đã có một mùa xuân yên bình hạnh phúc dịu êm. Ngoài kia khóm hoa nhuốm màu mặt trời, tỏa sáng hào quang lung linh rực rỡ, phụ hoạ thêm vào hương vị ngọt ngào, của ngày xuân bây giờ và mãi mãi …
5/11/14
- Blogger Comments
- Facebook Comments
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 comments:
Đăng nhận xét